miércoles, 20 de febrero de 2013

Homestay paraíso


En este viaje llevo recorridas unas cuantas habitaciones de hotel. Exactamente unas 31 en cuatro países distintos. Estas son una parte importante de todos los alojamientos de mis viajes, dada mi consistente afición al campismo.


Mi presupuesto modesto da aquí, en Asia, para alojarse dignamente por entre 5 y 10 euros al día y en ese margen han estado mis elecciones, unas veces más afortunadas que otras pero siempre apañadas.

Pero ahora al final, en el Delta, ha llegado mí paraíso. Es así como mi habitación me encontró.

Llegué un mediodía a Vinh Long, en autobús, desde la cercana ciudad de Tra Vinh. Para entonces ya había decidido moverme con calma, en las doce jornadas que me quedaban de viaje, y quedarme unos días en esta ciudad fluvial.  Ya seguiría a Can Tho en otro momento. 

Me eché a caminar desde la periferia, en la que me dejó el transporte, hacia el centro de Vinh Long y, en esas, me volví a ayudar  a una pobre pareja que se ha dado un tortazo con su pequeña moto justo unos metros detrás de mí. Nada grave, pero fui el único viandante, con mochila incorporada, que se acercó y les asistió.

El caso es que en ese momento se paró una chica con su moto, me preguntó si tenía ya hotel y me informó de un alojamiento disponible en la homestay de su familia. Sorpresa! 

Me ofreció allí mismo habitación, cena, desayuno y alquiler de bici por 10 euros al día. Mientras reaccionaba, le contesté  que no necesitaba la cena y que  7,5 euros era el gasto máximo para mí presupuesto. Ella aceptó mi contraoferta de inmediato y me pidió que esperara cinco minutos en el sitio, bajo aquel sol,  para que viniera alguien a buscarme con un segundo casco.

Mientras esperaba pensé en si me había precipitado. Tendrá wifi en esa casa? ¿Estará en un suburbio en el quinto infierno vietnamita?  Pero, por otra parte, pensé que podía ser una experiencia compartir casa con los locales. Una noche. Probaría una noche.

Llegó con puntualidad un propio con un casco extra. Me subí y me dejé llevar hasta un  atraque de un ferry en el Mekong. Ahí tuve un momento de estupor y debilidad ¿pero a dónde voy? El motorista se dio cuenta de que rehusaba  como un penco e hizo sus llamadas, me pasaron el teléfono, llegó la chica y, cerrando los ojos, embarqué. Siempre podía volverme.

Atravesé mi río favorito y otra joven me espera en su moto, pagó el ticket por mí y me llevó por una pista de cemento de dos metros de anchura hasta una casa.

Un lugar maravilloso: una casa de campo, rodeada de frutales y de flores y con media docena de turistas tirados como lagartijas en sus hamacas verdes!!!

Me emocioné.

Las habitaciones eran  selváticas. Cuatro paredes de paja, sin techo, simples, una buena y dura cama bajo un mosquitero cuadrado. Los baños muy limpios y en un aparte al aire libre que me recordaron por completo a los campings.

Ese es el paraíso para un tipo como yo. La habitación más simple del viaje y la más acogedora. Con alojamientos como este podría estar viajando un año seguido, parando como una marmota quince días en cada sitio como este.

¿A dónde he ido a parar?

Mi paraíso se llama Ngoc Phuong, en la aldea de An Binh, en una isla entre dos grandes brazos de la desembocadura del Mekong, el Song Tién y el Song Có Chién.

Al fin disfruto mis últimos días durmiendo dentro del río, enteramente rodeado por sus brazos.


Texto en Vietnamita:


Thiên đường Homestay

Trong chuyến đi này, tôi đã đi du lịch một vài phòng khách sạn. Chỉ cần khoảng 31 trong bốn quốc gia khác nhau. Đây là một phần quan trọng của tất cả các nơi ăn nghỉ du lịch của tôi, tình yêu phù hợp cắm trại của tôi.

Ngân sách khiêm tốn của tôi đưa ra ở đây ở châu Á, ở lại với phẩm giá từ 5 đến 10 euro một ngày và trong phạm vi này đã được lựa chọn của tôi, đôi khi may mắn hơn những người khác nhưng luôn luôn gian lận.

Nhưng tại cuối cùng, trong đồng bằng sông Cửu Long, đã đạt đến thiên đường của tôi. Đây là cách tôi tìm thấy phòng của tôi.

Tôi đến vào giữa ngày, Vĩnh Long, bằng xe buýt từ thị trấn lân cận của tỉnh Trà Vinh. Sau đó tôi đã quyết định di chuyển một cách bình tĩnh, trong mười hai ngày mà tôi đã có để đi du lịch, và ở lại một vài ngày trong thành phố này sông. Chúng tôi tiếp tục đến Cần Thơ sau đó.

Tôi bắt đầu đi bộ từ ngoại biên, khiến tôi vận chuyển đến trung tâm của Vĩnh Long và trong những, tôi quay sang giúp một cặp vợ chồng nghèo có được một cú đập với chiếc xe đạp nhỏ của mình chỉ là một vài mét phía sau tôi. Có gì nghiêm trọng, nhưng tôi là các du khách duy nhất, sau lưng được xây dựng, rằng họ đã đến và đi.

Thực tế là tại thời điểm đó đứng một cô gái với xe gắn máy của mình, yêu cầu nếu tôi đã thông báo với tôi về khách sạn và chỗ ở trong các gia đình người bản xứ. Surprise!

Ông đề nghị tôi phải có cho thuê phòng, ăn tối, ăn sáng và xe đạp 10 euro một ngày. Khi phản ứng, tôi đã nói tôi không cần ăn tối và nó là 7,5 euro để tôi chi tiêu ngân sách. Cô chấp nhận counteroffer của tôi ngay lập tức và yêu cầu tôi chờ năm phút trên trang web, dưới ánh mặt trời đó, đối với một người nào đó đến tìm tôi với một chiếc mũ bảo hiểm thứ hai.

Trong khi chờ đợi, tôi nghĩ rằng nếu tôi đã được kết tủa. Nó sẽ có wifi trong nhà? Là ông ở ngoại ô trong một Việt Nam địa ngục? Nhưng mặt khác, tôi nghĩ rằng nó có thể là một kinh nghiệm được chia sẻ với nhà dân. Một đêm. Chứng minh một đêm.



Ông đã đến sở hữu một thời gian với một chiếc mũ bảo hiểm thêm. Tôi đã làm vậy và tôi đã thực hiện một bến phà ở sông Mekong. Ở đó, tôi đã có một giây phút sững sờ và yếu, nhưng ở đâu tôi? Rider nhận ra rằng từ chối như là một nag và thực hiện cuộc gọi, tôi đã thông qua điện thoại, có những cô gái, và nhắm mắt lại, bắt tay. Tôi luôn luôn có thể quay lại.

Tôi vượt qua sông yêu thích của tôi và một người phụ nữ trẻ chờ đợi cho tôi trên chiếc xe đạp của mình, trả tiền vé cho tôi và đưa tôi một chiều rộng theo dõi xi măng của hai mét một ngôi nhà.


Một nơi tuyệt vời: một nhà nước được bao quanh bởi cây ăn quả, hoa và nửa tá khách du lịch nằm trên võng thằn lằn màu xanh lá cây của họ!

Tôi đã vui mừng.

Các phòng được rừng. Bốn bức tường của rơm, vô gia cư, đơn giản, tốt và cứng giường dưới một hình vuông lưới muỗi. Phòng vệ sinh rất sạch sẽ và trong một ngoài trời riêng biệt nhắc nhở tôi hoàn toàn địa điểm cắm trại.



Đây là thiên đường cho một gã như tôi. Tour phòng đơn giản và chào đón hơn. Có thích nghi như thế này có thể được đi du lịch một năm thẳng, dừng lại như một hai tuần giống ngân thử tại mỗi địa điểm như thế này.

Tôi đã đi?

Thiên đường của tôi được gọi là Ngọc Phương, ở làng An Bình, trên một hòn đảo giữa hai cánh tay của miệng của sông Cửu Long, Sông Tiền Sông Cổ Chiên.

Cuối cùng thưởng thức những ngày cuối cùng của tôi ngủ trong sông, hoàn toàn bao quanh bởi cánh tay của mình.